KÝ ỨC QUÁN NƯỚC ĐẦU NGÕ

KÝ ỨC QUÁN NƯỚC ĐẦU NGÕ

20/06/2022

admin

155 lượt xem

“Có một quán cuối hẻm / Chè đậu đen và kẹo vừng bán quanh năm / Khách hàng là gánh hàng rong gần xa / Khói thuốc tan, chuyện xa gần” - đây là hình ảnh nhân hậu, giản dị. của người Hà Nội sau khi tan sở. Ngày làm việc hoặc giải trí.
Vào những năm 1960-1970, khi các trò giải trí còn khan hiếm, các quán bar được nhiều người lui tới, đặc biệt là giới trẻ. Không biết quán ra đời từ bao giờ, nhưng có lẽ khởi đầu là những gánh bún, bánh cuốn, bánh cuốn, thúng xôi… Sáng sớm ngồi vỉa hè bán cho người đi đường và khách du lịch. .
khi binh lính nghỉ hưu
Thời điểm đó, khi giao quà cho khách, cửa hàng “a” của ông Tòng bắt đầu dọn hàng. Quán nằm ở đầu chòi, mái lợp giấy dầu bằng 4 cột tre, sàn lợp tôn cái bếp rồi tráng xi măng mỏng. Trong hẻm sâu là những dãy nhà tập thể dành cho công nhân sông nước, xen kẽ là những ngôi nhà cấp 4 mái ngói lợp tôn Fibro xi măng nối dài vào những con hẻm vốn đã chật hẹp.

Cửa hàng mà ông Tòng sử dụng trước đây vắng tanh tứ phía. Có một tán cây vào những ngày nắng, và một tấm nhựa kéo từ mái nhà vào những ngày mưa. Khi đường phố bắt đầu đông đúc, công nhân nhà máy, công nhân nhà máy và đồng nghiệp tranh nhau đi làm trên những chiếc xe đạp cũ chất đầy rau củ và sản phẩm mang ra chợ. Trong khi vợ chồng anh dọn hàng. Không phải cái bàn gỗ mà là cái đế bê tông, anh Tòng đang xách giỏ đựng đủ loại chai, lọ, bánh kẹo ... Vợ anh đi theo sau, tay cầm hai bình nước nóng.
sân chơi bàn tròn

Sân chơi, bàn tròn

Quán của ông Tòng lúc nào cũng tấp nập thực khách đủ mọi thành phần, nhưng đông nhất là giới trẻ. Nó ở lại với họ vào những buổi trưa hè nóng nực. Ngồi bên cạnh có bát chè xanh, cốc sắn, vài ngụm móc mật, khách qua đường dừng chân nghỉ ngơi một lát cũng có thể nhâm nhi bánh giầy, bánh nếp, miếng chè rừng. , và hạt mè.

Khách đến đông nhất vào buổi trưa, ông Tòng về nghỉ nhưng một cô con gái xinh đẹp tuổi trăng tròn ra xem hàng. Với vẻ đẹp và sự quyến rũ của mình, cô chủ nhà hàng khiến bao chàng trai trong ngõ, phố tìm đến. Chỉ là chuyện nhỏ thôi nhưng dáng vẻ và nụ cười của cô nàng đã khiến nhiều đấng mày râu "ghim" hàng tiếng đồng hồ, ngồi thổi gần hết túi Tam Đảo rồi mới chịu đứng dậy. Một nhóm quay trở lại và một nhóm khác đến, giữ cho nhà hàng luôn chật kín.

Buổi trưa, những khách hàng cũ trong khu tập thể đến giờ tan ca của anh Tòng. Cứ ba giờ chiều, những người đàn ông trung niên lại ra ngoài trò chuyện. Thôi thì đủ thứ phải thay ngô xay nếu tiệm tạp hóa hết bột, sắn xay bán với gạo, hoặc có thể mua thịt lợn tem mác mỡ hộp cho đỡ ngán. Rồi sáng nay cá biển về nhiều nên mình bán miễn phí, không tem mác ...

Chuyện thịt cá kết thúc chuyển sang thời sự trong nước. Tình hình chiến trường miền Nam hết sức gay gắt, quân ta đã thọc sâu vào các vị trí quan trọng, tiêu diệt nhiều địch, vũ khí trang bị nhiều. Miền Bắc kêu gọi thanh niên nhập ngũ ủng hộ miền Nam. Tiếng tàn thuốc, những cuộc tranh luận về chiến tranh khiến không gian quán càng sôi động hơn.
Cùng là Bộ đội Cụ Hồ nhiều năm chống Pháp ngoài tiền tuyến, ông Tòng coi những vị khách này như những người đồng đội năm xưa của mình. Dù không có nhiều doanh thu nhưng họ vẫn rất vui. Ngày ấy, binh lính khắp nơi trên đất nước tập hợp thành các đơn vị chiến đấu. Họ là những người trẻ đồng bằng, đồng bào dân tộc thiểu số, coi nhau như anh em một nhà, sẵn sàng nhường cơm sẻ áo, chịu thương chịu khó.